VIẾT CHO NGƯỜI...THÍCH BỎ CUỘC!

Viết cho người thích bỏ cuộc!

Tôi Đang Chìm Nhưng Lại Đam Mê Chỉ Người Khác Cách Nổi?!

Có những ngày, tôi cảm thấy mình như một người đang học bơi giữa đại dương mênh mông… Không có phao, không có người hướng dẫn, và sóng thì cứ xô tới tấp vào mặt. Và cảm giác chơi vơi ấy, nó quen thuộc đến lạ:

  • Là tôi...
  • Là bạn...
  • Là bất cứ ai từng chới với giữa hai dòng nước: tiếp tục hay buông xuôi!

🤯Khi ước mơ trở thành gánh nặng

Tôi từng vùng vẫy với hàng tá thứ mình háo hức bắt đầu — làm YouTube, viết blog, tạo video chia sẻ, xây dựng kênh hỗ trợ học sinh, đồng hành cùng các mẹ... Ban đầu, lửa trong mắt tôi cháy rực. Tôi tin mình có thể thay đổi thế giới, dù chỉ là một góc nhỏ.

Nhưng rồi, chỉ sau vài lần vấp ngã, tôi bắt đầu thấy hụt hơi. Thấy mình chậm, vụng về, lóng ngóng như một đứa trẻ lần đầu cầm bút. Và thế là… tôi lại muốn bỏ cuộc. Như tôi đã từng làm bao lần trước đó.

🌘Khi nỗi sợ hãi nuốt chửng ước mơ

Trong những đêm thao thức, tôi tự hỏi: Làm sao mình có thể "chia sẻ" khi bản thân còn chưa có thành tựu gì rõ rệt? Làm sao dám lên tiếng khi mình đang chới với, đang học cách đứng vững từng chút một?

Tôi Đang Chìm Nhưng Lại Đam Mê Chỉ Người Khác Cách Nổi?! Cứ nghĩ đến cảnh mình đang chìm lên hụp xuống giữa dòng nước, tay chân quẫy đạp loạn xạ, vậy mà lại cứ muốn với tay ra kéo người khác lên, muốn hô hào chỉ dẫn cho họ cách bơi! Nghe thật nực cười! Tôi cảm giác mình giống như một người mới tập bơi mà lại muốn dạy người khác bơi – thấy thật không xứng đáng. Thậm chí, cứ thấy ai đang đứng gần dòng nước lớn là tôi đã muốn lao tới "cứu" họ, mặc kệ việc bản thân còn chẳng biết họ có cần cứu hay không, và quan trọng hơn cả là tôi có tự cứu được mình hay không???

Giọng nói của tôi như bị nuốt chửng bởi sự nghi ngờ. Những từ ngữ tôi muốn viết ra như đông cứng trên đầu bút. Và thế là tôi... im lặng. Tôi thu mình lại như một con ốc sên gặp muối. Tôi gác bút. Tôi giấu hết mọi ước mơ vào một góc tủ, như giấu những bức thư tình không bao giờ gửi đi.

🌅Khoảnh khắc thức tỉnh: Khi tự ti tìm thấy ánh sáng

Thế rồi một ngày, tôi tình cờ xem được một video về một nhiếp ảnh gia – người đã giúp biết bao cô gái từng tự ti, từng nghĩ mình "không đẹp" – được sống một khoảnh khắc thanh xuân rực rỡ.

📸Bạn ấy không chỉ cầm máy ảnh, bạn ấy cầm luôn trái tim của họ. Và trả lại cho họ những gì họ chưa từng nghĩ rằng mình có thể chạm tới: một ánh nhìn yêu thương chính bản thân mình.

🧘Tôi đã ngồi im lặng trước màn hình rất lâu. Không chỉ vì xúc động, mà vì tôi thấy đâu đó chính mình trong những người phụ nữ ấy – những người từng nghĩ mình không đủ giỏi, không đủ đẹp, không đủ xứng đáng… để kể câu chuyện của riêng mình.

Nước mắt tôi rơi. Không phải vì buồn, mà vì tôi thấy mình trong họ – và tôi thấy họ trong mình.

💞Điều tôi hiểu ra sau tất cả

🔥Mình không cần phải đợi đến khi "thành công rực rỡ" mới được lên tiếng.

🔥Mình có thể bắt đầu ngay cả khi còn đang lảo đảo học đứng dậy.

🔥Và đó chính là khoảnh khắc tôi quyết định: Tôi viết bài này không phải vì tôi đã biết cách bơi thành thạo. Mà vì tôi vẫn đang học bơi – và tôi chọn không im lặng nữa.

🙏Lời tự thú của một người mẹ đang tìm lại chính mình

✍️Tôi viết cho chính mình – để nhắc mình đừng quên ước mơ lúc ban đầu, khi ánh mắt còn trong veo như một đứa trẻ nhìn thế giới.

✍️Tôi viết cho những ai cũng đang chênh vênh – để họ biết rằng họ không đơn độc trong đêm dài này.

🎉Nếu bạn đang học cách sống với đam mê,

🎉Nếu bạn đang loay hoay tìm đường trong mê cung của chính mình,

🎉Nếu bạn đang mỏi mệt vì chưa thấy kết quả, vì chưa thấy ánh sáng cuối đường hầm...

🧞Có phải tôi ảo tưởng? Hay đó là cách tôi tìm đường sống cho chính mình? Hãy biết rằng bạn không cần hoàn hảo để truyền cảm hứng. Bạn chỉ cần thành thật. Bạn chỉ cần dám là chính mình.

🧾Lời cam kết của tôi

🤱Tôi – một người mẹ, một người từng từ bỏ công việc ngân hàng đầy ổn định để theo đuổi khát vọng làm giàu nhanh, để rồi té ngã đầy thương tích và dần tìm thấy sự an yên, hạnh phúc từ những điều nhỏ nhất bên gia đình con cái – một người vẫn đang mỗi ngày tìm lại chính mình trong những mảnh vỡ của những ước mơ dang dở...

Hôm nay tôi dám viết ra điều này:

🧑‍🎓Tôi không đợi thành công mới được lên tiếng.

❤️‍🔥Tôi chỉ cần can đảm nói ra sự thật của mình – và sống trọn vẹn với điều đó.

🫂Vì có thể, sự thật của tôi cũng chính là sự thật của ai đó ngoài kia.

🧑‍🦯Vì có thể, câu chuyện của tôi sẽ giúp ai đó cảm thấy mình không cô đơn.

🌉Vì có thể, những vết thương của tôi sẽ trở thành cầu nối đến trái tim của người khác.

♥️💕💖Lời kết: Từ trái tim đến trái tim💖♥️💞💕

Cảm ơn bạn – vì đã lắng nghe đến tận dòng cuối cùng này.

Nếu bạn đang học bơi như tôi, thì hãy biết rằng:

🏊Chúng ta không cần phải bơi giỏi mới được ở cùng nhau.

🤝Chúng ta chỉ cần dám cầm tay nhau, và tin rằng sẽ có ngày chúng ta cùng bơi đến bờ.

👯🧑‍🤝‍🧑👭Và cho đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau giữ nhau khỏi chìm.

#HocBoi #VungVay #TamSu #KhongBoCuoc #TimLaiChinhMinh #UocMo #DayBoi #ChonKhongImLang #PhatTrienBanThan #DamMe #TuBoChon #KhongCoDon #SongTronVen

Nhận xét

Bài đăng phổ biến