DỊU DÀNG MÀU NẮNG
🌅☀️🏜️ÁNH MẶT TRỜI... ĐẸP THẾ TỰ BAO GIỜ???🌞
Có một buổi sáng rất chậm, thật chậm... Không tiếng chuông báo thức ồn ào giục giã. Không tiếng gọi con vội vã chuẩn bị tới trường. Cũng chẳng có ánh nắng gay gắt, chỉ là chút ánh sáng dịu dàng khẽ chạm lên làn da, như thể đất trời cũng muốn mỗi người thêm phần dịu dàng với nhau.
Tôi đứng lặng ngoài ban công, tay ôm ly cà phê vừa đủ ngọt, ngẩng mặt đón lấy vạt nắng đầu ngày đang vươn mình thức giấc. Chẳng cần trang điểm, không hề sắp đặt – chỉ có tôi, một mình hòa vào sự tĩnh lặng đầy sinh khí của buổi ban mai.
Tôi vừa bước qua một mùa bão giông của cuộc đời – nơi mà những vai diễn “người mẹ giỏi”, “người vợ gương mẫu”, “người phụ nữ độc lập” đã từng cuốn tôi đi, từng khiến tôi quên mất… cách để thở. Và sáng nay, tôi chọn dừng lại...
Không phải để than thở.
Mà để tắm mình trong ánh nắng.
Nắng – một điều vốn sẵn có, đẹp đẽ và tốt lành, vậy mà đã bao nhiêu lâu tôi mới thực sự nhìn nhận được em???
Ngày còn nhỏ, tôi không biết đến sự tồn tại của nắng.
Không phải vì nắng không có, mà vì tôi không đủ yên để nhận ra nó.
Trưa nào mẹ cũng bắt ngủ, còn tôi và lũ em thì trốn. Trốn ngủ để đi nghịch, để phá làng, phá xóm, để chạy nhảy trong những buổi trưa oi ả – mà chẳng bao giờ ý thức rằng: Ừ, có một thứ tên là nắng đang nhuộm vàng hết thảy những tiếng cười trẻ con đó.
Lớn thêm một chút, tôi bắt đầu thấy nắng thật phiền.
Phiền vì phải mặc đủ lớp áo chống nắng, đội mũ, đeo khẩu trang kín mít chỉ để “chống” lại thứ ánh sáng mà mình cho là gay gắt, khắc nghiệt, dễ làm đen da, sạm màu. Có lúc đi dưới nắng, tôi còn cau mày như thể đang gồng mình chống chọi với một kẻ thù vô hình.
Khi bước vào những năm tháng bộn bề của tuổi trưởng thành – của việc mưu sinh, trách nhiệm, hoá đơn, và những giấc ngủ thiếu – tôi lại càng không ưa gì nắng. Cái nắng ấy như hùa vào sự mỏi mệt trong tim, hắt thẳng lên đôi vai vốn đã gồng gánh quá nhiều. Những trụ cột trong gia đình – người làm cha, làm mẹ – ai cũng bận chạy đua trong áp lực, đôi khi chỉ mong trời âm u cho lòng mình đỡ nặng.
Thế rồi, tôi té...
Té một cú đau điếng – cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Té xuống đáy vực của những mộng tưởng sụp đổ. Té đến mức không thể vùng lên ngay được. Té đến mức phải dừng lại – bất đắc dĩ...
Và chính khi ấy, tôi bắt đầu ngắm nắng...
Không còn đi nhanh, không còn chạy vội. Tôi ngồi đó – nơi một góc ban công bé xíu, ánh nắng rọi qua từng kẽ lá, hắt lên mái tóc con tôi đang cười. Tôi thấy... nắng đẹp đến lạ thường...
Không còn gắt gỏng, không còn thiêu đốt. Nắng dịu dàng và ấm áp như một lời xin lỗi dịu dàng từ cuộc đời: “Xin lỗi, vì đã khiến con bận đến mức quên mất điều tuyệt đẹp này vẫn luôn có ở đây.”
Thì ra... nắng chưa bao giờ thay đổi.
Chỉ là lòng ta chưa đủ an để ngắm, mắt ta chưa đủ chậm để nhìn, và tim ta chưa đủ ấm để thấy nắng là một phép màu có thật – đơn sơ, mộc mạc, nhưng bền bỉ và luôn ở đó. Như một người bạn thủy chung, đứng đó chờ ta đủ mệt để dừng, đủ vỡ để nhìn lại.
Giống như cuộc sống này – không phải luôn êm đềm. Nhưng nếu ta chịu ngắm kỹ, chịu sống chậm, thì ngay cả những thứ từng bị chối bỏ cũng có thể trở thành điều rất đỗi đáng yêu!
Nếu mỗi ngày có thể bắt đầu như thế này – liệu ta còn cần gì hơn?
Một chút chanh ấm, một hơi thở thật sâu, một ly cà phê thơm lừng, và một lời thì thầm:
"Tôi không cần vội nữa. Tôi đang sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc này."
Và nếu bạn đang ở một nơi nào đó chưa đủ sáng, chưa đủ yên… thì mong những dòng này đến với bạn như một cánh thư không ép buộc – chỉ là một lời thủ thỉ: bạn không cần chạy kịp ai cả. Bạn chỉ cần yêu lấy mình – đủ thôi.
✨ Chúc bạn một ngày mới thật tươi – như ánh sáng đầu ngày lặng lẽ mà kiên nhẫn soi vào từng kẽ mỏi mệt.
Nhận xét
Đăng nhận xét