KHÓ DỖ DÀNH...

KHÓ DỖ DÀNH - TỰA ĐỀ PHIM NHƯNG CŨNG LÀ…

KHÓ DỖ DÀNH - TỰA ĐỀ PHIM NHƯNG CŨNG LÀ…

Người ta thường bảo phim ảnh chỉ là giải trí, xem xong rồi thì thôi. Nhưng tôi lại vừa trải qua một trạng thái “khó dỗ dành” đến lạ sau khi kết thúc bộ phim cùng tên. Hóa ra, cái tên ấy không chỉ dành cho nhân vật trong màn ảnh, mà còn chính xác là trạng thái cảm xúc của tôi khi câu chuyện khép lại.

Lẽ ra tôi nên vui, bởi phim đã cho tôi một cái kết đẹp, trọn vẹn và ngọt ngào. Thế nhưng sáng nay tỉnh dậy, tôi lại thấy mình uể oải, hụt hẫng như một chiếc điện thoại quên cắm sạc qua đêm. Thì ra, cảm xúc cũng biết “ăn vạ”, cũng biết nũng nịu, chẳng dễ dỗ dành chút nào sau khi nói lời tạm biệt với một câu chuyện đẹp.

Lâu lắm rồi tôi mới được đắm chìm trở lại vào một thế giới yêu đương ngọt ngào, lãng mạn, nồng cháy nhưng cũng đầy gian nan, thử thách. Và bất giác, lòng tôi ùa về một thời tuổi trẻ – cái thời mình cũng từng yêu hết mình, cháy hết mình, dẫu biết có thể tổn thương. Có lẽ chính vì thế mà từng ánh mắt, từng câu thoại trong phim khiến tôi rung động nhiều đến vậy.

Khi bộ phim khép lại, rõ ràng đó là một cái kết đẹp, viên mãn. Ấy vậy mà lòng tôi lại thoáng thất vọng, thoáng hụt hẫng. Như thể mình vừa tiễn một người bạn rời đi, để lại một khoảng trống lặng lẽ. Phải chăng tôi đã quá đắm chìm vào thế giới tình yêu ấy, để rồi khi trở về thực tại, cảm giác chơi vơi này lại ùa đến?

Hóa ra, cảm xúc của chúng ta vẫn mãi là đứa trẻ ngây ngô, thích nũng nịu, lâu chịu lớn. Thoáng chút hụt hẫng, thoáng chút chơi vơi… nhưng nghĩ lại, tôi thấy thật thú vị. Vì nhờ thế mà tôi biết mình vẫn còn rung động, vẫn còn có thể đồng điệu với một câu chuyện tình yêu, vẫn còn sống động như ngày nào.

Nhìn các bạn trẻ yêu nhau, thương nhau trong phim, tôi thấy dễ thương và đẹp biết bao. Có những mối tình sẽ kết thúc trong một “happy ending” ngọt ngào, nhưng cũng có vô vàn chuyện tình rồi sẽ tan vỡ. Thế giới này là vậy, luôn xoay, luôn vận hành theo đúng quy trình của mình. Niềm vui và nỗi buồn, ngọt ngào và cay đắng, tất cả đều cần thiết để làm cho hành trình tình yêu – và cả hành trình đời người – trở nên trọn vẹn.

Và có lẽ, đó cũng chính là lý do tôi trân trọng cái cảm giác hụt hẫng sáng nay. Nó nhắc nhở rằng, dù đã đi qua bao nhiêu năm tháng, trong sâu thẳm mình vẫn còn một trái tim biết rung động, biết yêu, và biết buồn. Mà như thế, có phải là một điều may mắn lắm không?

Sau tất cả, tôi nhận ra một điều giản dị: tình yêu luôn đẹp, bất kể nó kết thúc bằng viên mãn hay đổ vỡ. Quan trọng không phải là kết quả cuối cùng, mà là ta đã thật sự sống hết mình, yêu hết mình, và tận hưởng trọn vẹn từng phút giây được rung động.

Hạnh phúc không phải là một thành tựu để khoe ra, cũng như đổ vỡ không phải là thất bại để hổ thẹn. Quả ngọt thật đáng quý, nhưng đời cũng đâu thiếu những người lại thấy thú vị trong vị chua. Chính sự đa dạng ấy mới làm nên bức tranh trọn vẹn của nhân sinh.

Vậy nên, dù là trong phim hay ngoài đời, hãy cứ để trái tim mình được yêu, được cháy, được đau, được vui… Bởi mỗi cung bậc cảm xúc, dù ngắn ngủi hay lâu dài, đều xứng đáng để ta giữ lại như một phần tươi đẹp của đời sống. Và “khó dỗ dành” có lẽ là một trạng thái rất đáng trân trọng của trái tim.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến